Tôi bắt đầu đi xe đạp từ khi mới năm tuổi và cho đến nay đã hơn một thập kỷ. Mặc dù xe đạp chỉ là một phần của cuộc sống, khi áp lực về trường học và việc làm tăng lên, phần này sẽ ngày càng nhỏ đi. Nhưng xe đạp luôn là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, dù có bao nhiêu áp lực từ học tập hay công việc.
Bắt đầu làm quen với xe đạp
Đây là bài viết về quá trình luyện tập của tôi để trở thành một tay đua xe đạp. Nhưng hơn cả thế, đây là câu chuyện về cuộc phiêu lưu của tôi cùng chiếc xe đạp trên những con đường khác nhau. Xe đạp cho tôi nhiều niềm vui và kỷ niệm. Xe đạp là dành cho tôi, không chỉ là ba chữ cái được kết nối ở góc dưới bên trái của bàn phím.
Một trong những kỷ niệm ấn tượng nhất của tôi là khi tôi đi du lịch bằng xe đạp ở Thanh Hải sau khi hoàn thành kỳ thi đại học. Tôi còn nhớ rõ bức ảnh tôi chụp ở bờ hồ, với chiếc xe đạp màu xanh lá cây của tôi. Sau chuyến du lịch ấy, tôi càng yêu thích xe đạp hơn. Tôi bắt đầu tham gia các cuộc đua xe đạp ở địa phương và gặp nhiều người bạn mới. Tôi cũng tìm hiểu thêm về các kỹ năng và chiến thuật để trở thành một tay đua xe đạp chuyên nghiệp.
Tôi muốn chia sẻ với bạn về những khó khăn và thử thách mà tôi đã phải trải qua trong quá trình luyện tập. Tôi đã từng gặp tai nạn khi đi xe đạp trên một con dốc cao. Tôi đã bị trầy xước và bong gân ở chân. Tôi đã phải nghỉ ngơi và điều trị trong một thời gian dài. Tôi đã cảm thấy rất buồn và nản lòng. Nhưng rồi tôi đã nhận ra rằng tôi không thể từ bỏ ước mơ của mình. Tôi đã quyết tâm lên xe đạp lại và tiếp tục luyện tập.
Tôi cũng muốn kể cho bạn nghe về những niềm vui và thành công mà tôi đã đạt được nhờ xe đạp. Tôi đã giành được giải nhất trong một cuộc đua xe đạp quy mô tỉnh. Tôi đã được vinh danh trên báo và truyền hình. Tôi đã cảm thấy rất tự hào và hạnh phúc. Tôi đã nhận được sự cổ vũ và chúc mừng từ gia đình và bạn bè. Tôi đã có cơ hội giao lưu và học hỏi từ những tay đua xe đạp hàng đầu trong nước.
Đây là bài viết về quá trình luyện tập của tôi để trở thành một tay đua xe đạp. Nhưng hơn cả thế, đây là câu chuyện về cuộc phiêu lưu của tôi cùng chiếc xe đạp trên những con đường khác nhau. Xe đạp cho tôi nhiều niềm vui và kỷ niệm. Xe đạp là dành cho tôi, không chỉ là ba chữ cái được kết nối ở góc dưới bên trái của bàn phím.
Chiếc xe đầu tiên trong cuộc đời
Tôi có chiếc xe đạp đầu tiên của mình khi mới năm tuổi. Bố tôi mua cho tôi chiếc xe màu xanh lá cây với giá hơn 300 tệ ở trường mầm non. Đó là chiếc xe đạp đầu tiên của tôi và cũng là món quà ý nghĩa nhất mà tôi từng nhận được. Tôi rất háo hức và muốn đi xe ngay lập tức.
Nhưng việc học cách đi xe đạp không phải là dễ dàng. Tôi đã phải luyện tập rất nhiều lần với sự giúp đỡ của bố tôi. Tôi đã phải dùng hai bánh xe phụ để cân bằng và tránh ngã. Tôi đã phải vượt qua sự sợ hãi và lo lắng khi bố tôi buông tay ra khỏi xe. Tôi đã phải cố gắng duy trì thăng bằng và điều khiển xe theo ý muốn của mình. Sau ba năm luyện tập, tôi mới có thể đi xe đạp một mình mà không cần ai giúp đỡ. Tôi còn nhớ rõ khoảnh khắc bố tôi buông tay ra và để tôi tự cân bằng trên chiếc xe. Chiều hôm ấy, ánh nắng hoàng hôn màu cam rực rỡ chiếu lên cơ thể tôi cùng chiếc xe.
Tôi muốn kể cho bạn nghe về những niềm vui và kỷ niệm mà tôi đã có được nhờ chiếc xe đạp. Tôi đã đi xe đạp khắp nơi với bạn bè của mình. Tôi đã tham gia các cuộc thi đua xe đạp ở trường và ở khu phố. Tôi đã khám phá những con đường mới và những cảnh đẹp xung quanh. Tôi đã cảm nhận được sự tự do và phiêu lưu khi đi xe đạp. Tôi đã có những giây phút vui vẻ và hạnh phúc khi đi xe đạp.
Tôi cũng muốn chia sẻ với bạn về những bài học quý giá mà tôi đã học được từ chiếc xe đạp. Tôi đã học được sự kiên trì và quyết tâm khi luyện tập đi xe đạp. Tôi đã học được sự can đảm và tự tin khi vượt qua sự sợ hãi và lo lắng. Tôi đã học được sự kiểm soát và tự chủ khi điều khiển xe theo ý muốn của mình. Tôi đã học được sự chia sẻ và gắn kết khi đi xe đạp cùng bạn bè. Tôi đã học được sự yêu thích và say mê khi đi xe đạp.
Khi còn bé, tôi thích đi xe đạp khắp nơi, không sợ gì bất cứ điều gì. Tôi thường đua xe với bạn bè quanh hố cây, làm xước đầu gối nhiều lần. Bố mẹ tôi hay bị hàng xóm phàn nàn vì tôi đi xe quá nhanh và nguy hiểm. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn cảm nhận sự tự do và vui vẻ khi đi xe đạp trong gió lạnh hay tuyết rơi. Tôi yêu thích cảm giác điên rồ khi đi xe đạp, khi tôi có thể làm những gì mình muốn trên chiếc xe. Tôi yêu thích cảm giác bay nhảy khi đi xe đạp, khi tôi có thể vượt qua những chướng ngại vật trên đường. Tôi yêu thích cảm giác phiêu lưu khi đi xe đạp, khi tôi có thể khám phá những nơi mới mẻ và thú vị. Xe đạp cho tôi nhiều niềm vui và kỷ niệm.
Chiếc xe đạp công chúa, xe 28
Khi tôi lớn lên một chút, chiếc xe đạp màu xanh lá cây của tôi đã không còn phù hợp với tôi nữa. Chiếc xe đó đã không thể chịu được trọng lượng của tôi và đã bị hỏng nhiều lần. Tôi đã phải chuyển sang dùng chiếc xe công chúa màu hồng do mẹ tôi mua cho tôi khi tôi sinh nhật lần thứ sáu. Chiếc xe này có nhiều hoa văn và phụ kiện đẹp mắt, nhưng cũng không bền bỉ lắm.
Thế nên tôi thường mượn chiếc xe 28 của ông nội để đi chơi với bạn bè. Chiếc xe này có kích thước lớn hơn và có thể chở được hai người. Tôi thích cảm giác đi xe 28 với tư thế ngồi cao và thoải mái. Tôi cũng thích làm những trò nghịch ngợm với chiếc xe này, như đạp ngược, đạp xe thật nhanh rồi buông thõng hai chân để cho xe lao đi hay xoay vòng. Tôi cũng đã từng bị ông nội la mắng vì sự nghịch ngợm này, làm hỏng chiếc xe 28 vài lần. Khi tôi còn nhỏ, ông nội hay chở tôi đi chơi bằng chiếc xe 28. Tôi thường ngồi sau lưng ông nội và vòng tay ôm lấy bụng ông. Tôi rất yêu quý ông nội và chiếc xe 28 của ông. Bây giờ, khi ông nội già đi, tôi lại là người đi xe đạp chở ông nội. Tôi muốn bù đắp lại cho ông nội, những niềm vui mà ông nội đã mang lại cho tôi khi tôi còn bé khiến chúng trở thành những ký ức tuổi thơ tuyệt vời.
Lựa chọn chiếc xe phù hợp
Chiếc xe đạp thể thao đầu tiên – xe đạp leo núi sykee sike
Khi tôi học cấp hai, tôi rất thèm muốn có một chiếc xe đạp leo núi như các bạn cùng lớp. Tôi thấy các bạn đi xe đạp leo núi rất ngầu và phong cách nên tôi rất ghen tỵ. Tôi cũng muốn có một chiếc xe đạp leo núi để đi chơi với các bạn và khám phá những nơi mới. Nên tôi đã cầu xin, năn nỉ mẹ tôi mua cho tôi một chiếc xe đạp leo núi.
Theo lời cầu xin của tôi, mẹ tôi đã đồng ý và dẫn tôi đến nhà một người bạn học của tôi để mua lại một chiếc xe đạp leo núi cũ. Chiếc xe đó có giá 1.500 nhân dân tệ khi mới, nhưng bây giờ chỉ còn 400 nhân dân tệ. Tôi sống ở Huyện Cảnh Thái, tỉnh Cam Túc, một trong những huyện nghèo nhất của đất nước. Tôi không có nhiều tiền để mua một chiếc xe đạp leo núi mới và đắt tiền. Tôi chỉ cần một chiếc xe đạp leo núi có thể chạy được.
Chiếc xe đạp leo núi của tôi có khung nhôm và bánh xe trước ba nan và bánh xe sau tám nan. Chiếc xe này không có gì nổi bật và đẹp mắt, nhưng rất chắc chắn và bền bỉ. Nó giống như một con chó chết vậy, không bao giờ hỏng hóc hay gặp sự cố. Để làm cho chiếc xe của tôi trông hấp dẫn hơn, tôi đã tháo chân dựng và lắp đặt đệm ghế GT. Làm xong, tôi thấy chiếc xe của mình ngầu hơn hẳn.
Tôi đã đi rất nhiều nơi bằng chiếc xe đạp leo núi của tôi. Tôi đã đi 70km đường núi để về thăm bà ngoại ở quê. Tôi đã đi 180km để đến Lan Châu, thành phố lớn nhất của tỉnh Cam Túc. Tôi đã đi 170km để đến Trung Vệ, một thành phố cổ kính và lịch sử. Tính ra, chiếc xe đã đồng hành cùng với tôi khoảng 3000 cây số. Tôi đã trải qua nhiều khó khăn và thử thách, nhưng cũng có nhiều niềm vui và kinh nghiệm. Tôi đã yêu thích đi xe đạp leo núi hơn bao giờ hết.
Chiếc xe đường cao tốc đầu tiên – Giant phong cách 2500
Tôi đã mất chiếc xe đạp leo núi của tôi vào buổi tối ngày thứ hai trong năm mới. Tôi đã lén ra ngoài để đi quán Internet chơi game với bạn bè. Khi tôi trở lại nơi tôi để xe, tôi đã không thấy chiếc xe đâu cả. Tôi đã bị ai đó ăn cắp mất chiếc xe, thế là tôi mất chiếc xe đầu tiên trong đời. Tôi đã rất buồn và tức giận. Chiếc xe đó là chiếc xe duy nhất của tôi và là mục tiêu duy nhất trước mắt của tôi. Lúc đo vẫn may còn có tiền lì xì, tôi đành phải ngoan ngoãn đưa mẹ mới không bị ăn mắng.
May mắn thay, tôi còn có một ít tiền lì xì từ tết. Tôi đã dùng tiền đó để mua cho mình một chiếc xe đạp mới. Tôi đã đến cửa hàng xe Giant duy nhất trong huyện để chọn cho mình một chiếc xe đạp phù hợp. Và tôi đã nhìn thấy một chiếc xe đạp ATX790 được treo với giá 3699 tệ. Chiếc xe này có khung nhôm và bánh xe ngã ba nhôm. Nó được phủ lớp sơn có màu thanh hoa sứ rất đẹp và sáng, tốc độ 2×8, có nghĩa là tôi có thể đi được 82km/h.
Tuy nhiên, tiền lì xì của tôi chỉ có 1700 tệ. Tôi không đủ tiền để mua chiếc xe ATX790. Tôi đã phải chọn cho mình một chiếc xe đạp đường cao tốc thứ ba trong huyện. Chiếc xe này có giá 1750 tệ, dù trên mạng chỉ có 1250 tệ. Chiếc xe này cũng có khung nhôm và bánh xe ngã ba nhôm, nhưng màu sơn đen và xấu xí. Tôi vẫn quyết định mua chiếc xe đạp đường cao tốc này vì tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội đi xe đạp với bạn bè. Tôi cũng cần có một chiếc xe đạp mới để thay thế cho chiếc xe cũ bị mất. Sau khi chốt con xe đấy, tôi đã dùng số tiền còn lại để mua cho mình những thiết bị: Mũ bảo hiểm GUB, kính Topeak Sports, hai bộ quần áo đua Giant mùa đông – mùa hè, gang tay đầu lâu Spakct, bình giữ nhiệt xxf, túi xách Nike Air Max (tôi thích màu xanh lá cây), giày khóa da báo…
Tôi đã mua cho mình một chiếc đài đạp xe để luyện tập tại nhà. Chiếc đài đạp xe này có thể giúp tôi tăng cường thể lực và kỹ năng đi xe. Tôi thường đạp xe trên chiếc đài này mỗi ngày một giờ. Khi tôi đạp xe, chiếc đài này sẽ phát ra tiếng ồn lớn như một chiếc máy phát điện. Tôi cũng phải chịu đựng sự nóng bức và mồ hôi của mình.
Tôi đã đi xe đạp rất nhiều nơi bằng chiếc xe đạp đường cao tốc của tôi. Tôi đã tham gia các cuộc thi đua xe đạp ở cấp quốc gia và quốc tế. Tôi đã đi tour du lịch bằng xe đạp ở nhiều tỉnh thành. Tổng cộng, tôi đã đi được khoảng 8000 km bằng chiếc xe của tôi. Tôi đã phải thay rất nhiều lốp xe trong quá trình đi xe. Tôi đã phải thay hai lốp ngoài và tám lốp trong. Tôi đã phải dùng hơn 40 miếng vá để vá lốp xe bị xì hơi. Tôi đã phải kiên nhẫn và khéo léo để chăm sóc cho chiếc xe của mình.
Tôi rất yêu thích cảm giác đi xe đạp trên những con đường mới và đẹp. Tôi rất thích đi xe trên con đường du lịch bốn làn hai chiều mới được xây dựng ở quê nhà của tôi. Con đường này rộng rãi và thoáng mát, có nhiều cây xanh và hoa lá bên cạnh. Tôi cũng rất thích đi xe trên con đường rừng Hoàng Hà Thạch, một con đường nổi tiếng với 22 khúc cua hiểm trở. Con đường này thử thách kỹ năng và sự can đảm của tôi. Tôi cũng có thể ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp trên con đường này.
Tôi rất gắn bó với chiếc xe đạp của tôi. Chiếc xe này là người bạn thân thiết của tôi trong những năm tháng học trung học phổ thông. Khi tôi sống ở ký túc xá, tôi rất nhớ chiếc xe của tôi. Tôi rất vui khi bố mẹ tôi đến thăm tôi vào cuối tuần và mang theo chiếc xe cho tôi. Tôi sẽ dùng chiếc xe để đi chơi quanh hồ Bắc Tân, một hồ nước xinh đẹp gần trường của tôi.
Xe hiện tại – Twitter 8500
Khi tôi mua chiếc xe đạp Twitter, tôi không có nhiều kiến thức về các loại xe đạp khác nhau. Tôi chỉ biết nhìn vào các phụ kiện của xe để đánh giá chất lượng của nó. Tôi cảm thấy chiếc xe của tôi rất tuyệt vời vì nó có nhiều phụ kiện cao cấp và hiện đại. Tôi cũng đã nghe các tay đua khác nói rằng thương hiệu Twitter là một thương hiệu rất bền bỉ và tiết kiệm chi phí. Họ nói rằng chiếc xe Twitter có thể chạy được rất nhiều km mà không cần phải sửa chữa hay thay thế gì.
Tôi rất hài lòng với chiếc xe của tôi. Tôi không có nhu cầu cao sang hay xa xỉ. Tôi chỉ muốn có một chiếc xe đạp để đi du lịch và khám phá những nơi mới. Tôi mong ước có thể đi 35 chuyến du lịch trên biển bằng chiếc xe của tôi. Tôi muốn cảm nhận sự mát mẻ và trong lành của biển cả. Tôi muốn thưởng thức những cảnh đẹp và những món ăn ngon của các vùng biển. Tôi muốn đi xe đạp trên biển mà không phải lo lắng về việc lốp xe bị xì hơi hay bị rách.
Khi tôi vào đại học, tôi đã có nhiều tự do hơn trong việc quản lý tiền bạc của mình. Tôi đã có thể tiết kiệm được một số tiền từ chi phí sinh hoạt hàng tháng. Tôi đã dùng tiền đó để mua cho mình một chiếc xe đạp leo núi mới. Đó là ước mơ lâu nay của tôi.
Tôi đã rất say mê đi xe đạp leo núi và đã tham gia nhiều cuộc thi leo núi ở cấp đại học. Tôi đã có những thành tích khá tốt trong nhóm đại học của tôi. Tôi cảm thấy rất tự hào vì tôi có thể leo núi được với trọng lượng 75kg. Tôi biết rằng tôi không phải là một tay đua chuyên nghiệp, nhưng tôi luôn cố gắng hết sức.
Tôi rất thích cảm giác thi đấu leo núi. Tôi cảm thấy rất hứng khởi và kích thích khi đối đầu với những đối thủ khác. Tôi cũng cảm thấy rất phấn khích và hạnh phúc khi vượt qua những khó khăn và thử thách trên đường leo núi. Tôi luôn tự tin và quyết tâm trong mỗi cuộc thi. Tôi luôn theo dõi nhịp tim của mình để điều chỉnh tốc độ và sức lực. Tôi luôn cố gắng tiến về phía trước và không bao giờ bỏ cuộc.
Tôi đã có một số thành tích đáng kể trong các cuộc thi leo núi. Tôi đã đạt được vị trí thứ năm trong cuộc thi maraton leo núi Jing Yue Tan, một cuộc thi leo núi nổi tiếng ở Trung Quốc. Tôi đã đạt được vị trí thứ hai trong cuộc thi đường bộ leo núi tỉnh Cát Lâm, một cuộc thi leo núi khó khăn và gay cấn ở miền nam Trung Quốc.
Đạp xe du lịch. Tất cả các loại đường dài đường ngắn chiếm gần như tất cả các ngày nghỉ lễ.
Tôi rất thích đi xe đạp du lịch để khám phá những nơi xa xôi và đẹp mắt. Tôi luôn chuẩn bị kỹ càng cho mỗi chuyến đi của mình. Tôi luôn mang theo một chiếc túi ngủ màu cam Kaile, để có thể ngủ ngoài trời khi cần. Tôi luôn mang theo một chiếc máy ảnh Canon 750d và một ống kính sigma 18-250, để có thể chụp lại những khoảnh khắc đáng nhớ và những cảnh sắc tuyệt vời. Tôi luôn mang theo một chiếc túi đeo vai, để có thể đựng được những vật dụng cần thiết. Tổng cộng, những thiết bị này có giá trị khoảng 1 vạn tệ.
Tôi đã đi xe đạp du lịch qua nhiều tỉnh thành của Trung Quốc. Tôi đã đi qua Hồ Thanh Hải, một hồ nước xanh biếc và trong vắt ở miền tây bắc Trung Quốc. Tôi đã đi qua Cung điện Potala, một công trình kiến trúc tôn giáo và lịch sử ở Tây Tạng. Tôi đã đi qua Trung Vệ, một thành phố cổ kính và phong phú văn hóa ở tỉnh Cam Túc. Tôi đã đi qua Lan Châu, một thành phố lớn và hiện đại ở tỉnh Cam Túc. Tôi đã đi qua Cáp Nhĩ Tân, một thành phố nổi tiếng với các công trình kiến trúc Hồi giáo ở tỉnh Cam Túc. Tôi đã đi qua Lâm Giang, một thành phố xinh đẹp và thơ mộng ở tỉnh Vân Nam. Mỗi nơi tôi đều để lại dấu ấn của chiếc xe đạp của tôi.
Tôi còn nhớ rõ một chuyến đi xe đạp du lịch từ Trường Xuân đến Lâm Giang. Đó là một đoạn đường tàu hỏa dài hơn 300 km, nhưng gần như không còn hoạt động nữa. Đoạn đường này có nhiều cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ và hoang sơ. Tôi đã đi qua những ngọn núi cao ngất ngưởng, những thung lũng sâu thẳm, những rừng cây xanh tươi, những dòng sông uốn lượn, những làng mạc yên bình. Tôi đã cảm nhận được sự thanh bình và hài hòa của thiên nhiên.
Chăm chút cho chiếc xe của mình
Tôi đã mua rất nhiều thiết bị và phụ kiện cho chiếc xe đạp của tôi. Tôi đã mua một chiếc máy đo nhịp tim của Garmin finex 3 và một chiếc Garmin Edge, để có thể theo dõi sức khỏe và hiệu suất của mình khi đi xe. Tôi đã mua một chiếc mũ bảo hiểm khí nén của Giant và một chiếc mũ bảo hiểm Specialized S-Works evade, để có thể bảo vệ đầu của mình và tăng tốc độ khi đi xe. Tôi đã mua một đôi giày khóa sidi, để có thể kết nối chặt chẽ với bàn đạp và truyền lực tốt hơn. Tôi đã mua một chiếc đài xe đạp con lăn, để có thể luyện tập trong nhà khi thời tiết xấu. Tôi cũng đã mua rất nhiều thứ khác liên quan đến xe đạp, như quần áo, phụ kiện, nhãn dán, tạp chí, v.v. Tôi còn có một bộ sưu tập kính Oakley (đúng vậy, giờ là bột Oakley), để có thể bảo vệ mắt của mình và trông ngầu hơn. Tổng cộng, những thứ này có giá trị khoảng 1 vạn tệ. (Khi tôi tính toán lại, tôi cũng hơi sợ hãi).
Tôi biết rằng tôi đã tiêu quá nhiều tiền cho những thứ không cần thiết. Tôi cũng biết rằng tôi đã làm hư hại nhiều thứ trong quá trình sử dụng. Tôi từng đốt cháy một đôi giày thể thao khi chụp ảnh với chiếc xe của tôi. Sau đó, tôi đã vứt bỏ nó đi. Tôi cũng từng mất đi nhiều quần áo và phụ kiện khi đi du lịch bằng xe đạp.
Nhưng tôi không hối tiếc vì những gì tôi đã làm. Tôi nghĩ rằng khi tôi còn trẻ, tôi có quyền sống theo cách của mình. Tôi có quyền tiêu xài và thưởng thức cuộc sống. Tôi có quyền làm những gì tôi muốn làm với chiếc xe đạp của tôi. Tôi không muốn để lại tiếc nuối hay hối hận khi già đi. Tôi không muốn khi tôi có nhiều tiền hơn, nhưng lại không còn niềm vui hay cảm xúc khi đi xe đạp.
Cuộc đua xe đạp đáng nhớ
Tôi đã có một cơ hội quý giá khi được tham gia cuộc đua xe đạp đường cao tốc quốc tế vòng quanh hồ Thanh Hải vào năm 16 tuổi. Đó là một cuộc đua rất nổi tiếng và khó khăn, thu hút nhiều tay đua chuyên nghiệp và tình nguyện viên từ khắp nơi trên thế giới. Tôi đã may mắn khi được chọn là một trong những tình nguyện viên để tham gia cuộc đua này. Tôi đã được trải nghiệm một cuộc phiêu lưu đầy thú vị và thử thách.
Tôi đã đi xe đạp quanh hồ Thanh Hải, một hồ nước lớn nhất ở Trung Quốc. Tôi đã đi qua những cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp và đa dạng, như những ngọn núi phủ tuyết, những thảo nguyên xanh mướt, những sa mạc rộng lớn, những rừng cây um tùm, những bãi biển cát trắng. Tôi đã gặp gỡ và kết bạn với nhiều người từ nhiều nền văn hóa và quốc gia khác nhau. Tôi đã học hỏi được nhiều kỹ năng và kiến thức về xe đạp và du lịch. Tôi đã cảm nhận được sự sung sướng và tự do khi đi xe đạp.
Đó là một trong những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi không bao giờ quên được cảm giác khi vượt qua đích đến cuối cùng của cuộc đua. Tôi cũng không bao giờ quên được những người bạn mà tôi đã gặp và chia sẻ trong cuộc đua. Tôi luôn yêu thích và theo dõi cuộc đua này mỗi năm. Tôi luôn mong muốn có thể đi lại một lần nữa quanh hồ Thanh Hải bằng chiếc xe đạp của tôi.
Tôi rất thích nhìn lại những hình ảnh của các tình nguyện viên làm việc trong cuộc đua xe đạp vòng quanh hồ Thanh Hải. Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi nhớ lại những khoảnh khắc đó. Tôi cảm thấy rất biết ơn và kính trọng những người đã giúp đỡ và hỗ trợ cho cuộc đua. Họ đã làm việc rất chăm chỉ và nhiệt tình. Họ đã tạo ra một bầu không khí rất thân thiện và vui vẻ cho các tay đua và khán giả.
Tôi xin lỗi nếu tôi đã nói quá nhiều về những chuyện không liên quan đến xe đạp. Tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn những cảm xúc và kinh nghiệm của tôi khi đi xe đạp. Tôi biết rằng các bạn cũng là những người yêu xe đạp như tôi. Tôi biết rằng các bạn cũng luôn tìm kiếm và cập nhật những thông tin và hình ảnh mới nhất về xe đạp trên mạng MeiQi. Tôi cũng là một người như vậy.
Tôi cũng có một sở thích khác liên quan đến xe đạp. Đó là làm những món đồ trang sức bằng mắt xích xe. Tôi đã thấy nhiều người mang những chiếc dây lắc tay bằng mắt xích xe rất đẹp và cá tính. Tôi đã muốn làm cho mình một chiếc dây lắc tay như vậy từ lâu, nhưng tôi chưa dám thực hiện. Tôi sợ rằng tôi sẽ không làm được hoặc làm hỏng mắt xích xe. Nhưng bây giờ, tôi đã quyết định sẽ thử làm một chiếc dây lắc tay bằng mắt xích xe. Nếu bài viết này có thể gửi đi thành công, tôi sẽ đi mua một ít mắt xích xe và bắt đầu làm.
Cuối cùng, tôi muốn gửi lời chúc tốt đẹp nhất cho các bạn khi đi xe đạp. Tôi mong rằng các bạn sẽ luôn an toàn, vui vẻ và hạnh phúc khi đi xe đạp. Tôi mong rằng các bạn sẽ có nhiều trải nghiệm và kỷ niệm thú vị khi đi xe đạp. Tôi mong rằng các bạn sẽ luôn yêu thích và theo đuổi niềm đam mê của mình với xe đạp.
Để lại bình luận